Thứ Hai, 1 tháng 2, 2021

Sắm tết

 Hiền ơi. Phúc ơi. Chạy mắc dịch mô rồi.  Bây chết với tau.

Trời ơi con với cái, mấy gói mứt mới mua về rứa là móc hết trơn tê nả. 

Tết ni tau cho nhịn đói nốt.

À đấy là tiếng mẹ tôi đang văng vẳng trong nhà còn tôi thì đang hì hục ngoài đồng nhởi nhơ cùng một túi đầy bánh mứt kẹo mới móc được từ cái sập (rương tủ đựng lúa người miền Trung) qua cái lỗ nhỏ xíu con chuột mới gặm. 

Tôi biết ơn nó lắm. 

Năm nào mẹ tôi chả kêu cho nhịn ăn tết. Ấy thế mà tết năm nào cũng từ đầu tháng chạp mẹ tôi đã tất bật tha như kiến về tổ. Nào là mứt dừa, trứng thằn lằn, hạt hướng dương, ít bịch mì chính  can dầu ăn.... cứ hễ hôm nào đi cấy thuê người ta trả được ít tiền mẹ lại tha về một tẹo. Cứ thế tới tết là đầy ắp cả cái sập. Cũng bị hao hụt bởi mấy con chuột nhắt trong nhà mấy con nhỏ xíu ăn ra đứng mũi chịu sào, còn lại mấy đứa chúng tôi ăn là chính.

Tết với đám trẻ quê chúng tôi là cả một bầu trời rực rỡ và ngọt ngào. Không chỉ có bánh kẹo ngon để ăn. Có cái áo ấm tết thiệt là sặc sỡ có đính thêm mấy bông hoa kim tuyến quý giá. Mà còn chả phải nghe mắng vào ngày mồng 1 dù có gây ra chuyện tày đình. Nhà ngày 1 bẩn bao nhiêu cũng chả cần phải quyét. Đã thế còn được đi ăn tất niên miết từ ngày 28 cho tới mồng 5 vẫn còn được ăn. 

Mỗi cái tội rửa chén hơi cực. Nhưng được cái toàn được kêu. Thôi đi chơi với bạn để đó tau rửa cho. 

Đám trẻ quê chúng tôi đã có những mùa tết hạnh phúc như thế đấy. 

Kẹo thì gom hết ra tết ăn rai cả tháng sướng lắm

Tiền lì xì 2k-5k bỏ đầy heo luôn. Dù cuối cùng năm nào mẹ cũng kêu để mẹ giữ hộ. 

Pháo bông thì được ông anh làm từ mấy viên đá lả (đá quẹt lửa trong bật lửa) sáng trưng cả một góc trời đô thị dù chỉ trong 1 s. 

Cảm ơn những ký ức tuổi thơ thật đẹp. 



Lâm Hiền.